Tôi sinh ra và lớn lên tại một miền quê, nhà tôi nghèo. Để được đi học và có công việc hiện tại, đó là cả một quá trình phấn đấu, nỗ lực rất nhiều. Hiện tại thu nhập của tôi là 37 triệu đồng một tháng, trong tài khoản tiết kiệm có 400 triệu đồng.
Anh chị tôi đã có gia đình ở quê, họ cũng nghèo. Mỗi lần về quê, tôi dành dụm tiền cho các cháu đi học, cho mẹ tiền hàng tháng. Mẹ tôi ở quê trồng và bán rau, thu nhập chỉ 15-20 nghìn đồng một ngày.
Tôi làm ra tiền, có tiền tiết kiệm nhưng có lẽ do ám ảnh cái nghèo nên tôi không dám tiêu xài. Thậm chí, tận bây giờ tôi vẫn ăn sáng bằng mì gói trước khi đi làm.
Nhiều lúc chạy ngang quán bún bò bình dân, giá chỉ 35.000 đồng một tô mà tôi không nỡ ăn vì nghĩ đến mẹ ở quê bán rau cả ngày cũng chưa kiếm được chừng ấy.
Tôi vẫn đi con xe máy cà tàng, xài điện thoại cũ. Nếu mua điện thoại xịn thì cũng được thôi, nhưng tôi ngại vì nó không phù hợp với hoàn cảnh gia đình, sợ hàng xóm biết thì lại phê bình mẹ già, cháu nheo nhóc mà ăn xài sang.
Quần áo tôi cũng rất ít mua, thường mua loại rẻ tiền. Bạn gái biết chuyện, bảo tôi cứ mạnh dạn xài, đầu tư cho bản thân đi, làm ra tiền thì cũng nên xài cho biết, miễn sao không lố là được. Nhưng mỗi lần mua món gì đó, nhìn giá tiền rồi nghĩ đến những gánh rau trị giá vài chục nghìn đồng của mẹ, tôi lại thở dài.
Có phải tôi suy nghĩ quá nhiều rồi không? Về cảm giác tội lỗi khi tiêu xài tiền, dù chính mình làm ra?